Trong đôi mắt Vệ Giới tràn đầy u ám, vẻ mặt điên cuồng hung ác giống như ma quỷ khiến cả gương mặt hắn càng vặn vẹo, chỉ là giọng nói phát ra lại gần như tan vỡ.
“Vậy huynh kêu ta làm sao đây? Bây giờ nàng bị người ta xem như tế phẩm mà hiến dâng như vậy, có thể nguy hiểm đến tính mạng bất kỳ lúc nào, huynh muốn ta cứ đứng nhìn như vậy hả? Không, ta không cam lòng, ta không cam lòng!”
Vệ Giới siết chặt nắm đấm, trên gương mặt tái nhợt bỗng hiện lên sự dứt khoát. Hắn mặc kệ sự ngăn cản của Lăng Tễ Phong, lại thúc giục linh lực trên người, thử cưỡng ép phá hỏng cấm chế của Mặc tộc.
Động tĩnh của hắn to như thế, tất nhiên dẫn tới vô số công kích của tộc nhân Mặc tộc, nhưng những công kích này còn chưa chạm vào Vệ Giới đã bị hai người Lăng Tễ Phong và Ngọc Ngân thờ ơ cản lại. Tuy rằng bọn họ không đồng ý với hành động của Vệ Giới, vì dù sao hôm nay cũng là chuyện lớn của Mặc tộc, có điều thấy Linh Diên nằm trong bụi cỏ không biết sống chết, trong lòng bọn họ cũng không chịu nổi.
Ngọc Ngân thậm chí có thể cảm giác được giờ phút này Công Tử Diễn ở gần Linh Diên nhất căng thẳng ra sao, bả vai hơi run run cũng đang chứng minh trong lòng nàng ấy không bình tĩnh.
“Nhan Nhi.” Ngọc Ngân đau lòng nhìn nữ hài nhi quỳ dưới đất gần như hòa thành một thể với bồ đoàn, trơ mắt nhìn các ca ca của mình dùng phương thức tàn nhẫn như vậy đối đãi với tỷ muội của mình, giờ phút này trong lòng Công Tử Diễn đang bị giày vò thế nào đây?
Sau khi Lăng gia và Hoa gia chú ý tới động tác của ba người Vệ Giới cũng không bình tĩnh nổi. Vốn bọn họ không muốn quan tâm, nhưng Lăng Tễ Phong đã gia nhập, còn có Linh Vận và Linh Dực thúc giục khiến Lăng gia buộc phải tham gia chống lại người Mặc tộc. Về phần Hoa gia, lại là vì Hoa Nghiêu không đành lòng.
Vốn dĩ hắn muốn nói cho mọi người biết Linh Diên không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng khi nhìn thấy bụi cỏ gần như khô héo kia, hắn lại có chút không chắc chắn. Vì vậy lời đã lên đến khóe môi nhưng làm sao cũng không nói ra được.
Hắn sợ, hắn sợ nếu lời mình nói không đúng với thực tế sẽ tạo thành hậu quả không thể vãn hồi. Đến lúc đó, cho dù hắn nuôi lớn Công Tử Diễn, Công Tử Diễn cũng tuyệt đối không tha thứ cho hắn. Bởi vì người nằm trên kia bị hút máu một cách vô tình không phải ai khác mà chính là muội muội ruột của nàng ấy.
Thế nên lúc người Mặc tộc người trước ngã xuống, người sao xông lên, Hoa Nghiêu đứng dậy. Hoa Nghiêu vừa đứng, vậy Hoa gia sau lưng hắn không thể ngồi yên mặc kệ.
Cảnh tượng lúng túng này rơi vào mắt đám trưởng lão Mặc tộc khiến bọn họ rất ngạc nhiên. Bọn họ không ngờ rằng diễn biến sự việc lại trống đánh xuôi kèn thổi ngược như vậy. Bọn họ thừa biết đại điển sẽ không thuận lợi, nhưng hoàng tộc, Lận gia, Tuyết gia nên gây chuyện chưa từng xuất hiện, cuối cùng ngược lại là Lăng gia và Hoa gia có quan hệ tốt với Mặc tộc ló đầu.
Chuyện này thật sự quá mức bất ngờ với người Mặc gia.
Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, dù thế nào người muốn phá hoại điển lễ này cũng không thể tha thứ. Bọn họ mặc kệ phía sau có lý do gì khiến những người kia quyết làm như vậy, bọn họ chỉ biết bây giờ hai gia tộc này đang đối đầu với mình là đủ.
Vì vậy sau khi Mặc gia và người của hai gia tộc bắt đầu đánh nhau, hoàng tộc, Lận gia và Tuyết gia vốn đang xem náo nhiệt lại cảm thấy đây là một cơ hội hiếm có. Bất kể bây giờ Lăng gia và Hoa gia trúng gió gì, nhưng tình hình có lợi cho bọn họ thì không thể không lợi dụng.
Kết quả cuối cùng chính là tứ đại gia tộc cộng thêm toàn bộ hoàng tộc đều tham gia vào hàng ngũ khiêu khích quyền uy của Mặc tộc. Cảnh tượng này khiến người của gia tộc và thế lực khác ngây người tại chỗ.
“Trời ạ, bây giờ rốt cuộc là tình huống gì đây? Sao ta lại cảm thấy không đúng, từ khi nào tứ đại gia tộc đã hợp tác với hoàng tộc vậy?”
“Đúng đấy, chẳng phải Hoa gia và Lăng gia luôn là người ủng hộ Thần Nữ tộc sao? Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy, sao lại phản bội?”
“Còn nữa, còn nữa, bây giờ có nhiều cao thủ như vậy, chưa chắc Mặc gia có thể chiếm được ưu thế!”
Dù sao hôm nay là ngày trọng đại của Mặc gia, nhất định nhân thủ sẽ được phân tán đến tất cả các nơi, không tập trung lại một chỗ. Bây giờ tứ đại gia tôc cộng thêm hoàng tộc tất cả đều chống lại Mặc tộc, chỉ sợ lá chắn bảo vệ này không thể giữ được quá lâu.
“Các người có chú ý tới mọi chuyện bắt đầu từ việc người thanh niên ra tay đầu tiên kia không. Hắn là ai, sao trước kia chưa từng thấy? Ban nãy hình như đại thiếu gia dòng chính của Lăng gia có chút quan hệ với tiểu tử đó. À, còn người thanh niên bên cạnh hắn nữa, linh lực của ba người này cũng không thấp, là nhân tài mới xuất hiện của nhà nào vậy? Sao trước kia chưa từng thấy?”
Bên này mọi người thảo luận náo nhiệt, đám rưởng lão bên trong lá chắn bảo vệ của Mặc tộc lại mặt mày hơi khó coi.
“Đại trưởng lão, rốt cuộc chuyện này là sao? Sao Lăng gia và Hoa gia lại cùng phản chiến? Nhiều người đánh vào cấm chế như vậy, ta sợ không cầm cự được quá lâu.”
Đại trưởng lão vuốt râu, nhìn chằm chằm vào Vệ Giới và Ngọc Ngân, ánh mắt sắc bén, giọng điệu lạnh như băng: “Hai người kia là ai? Ai mời bọn chúng vào?”
Lời này vừa nói ra, đám người nhị trưởng lão cũng sững sờ, vội vã nhìn nhau, kết quả cuối cùng lại là không ai biết.
“Nguy rồi, đừng bảo bọn họ thay hình đổi dạng mạo danh người của gia tộc khác mà vào đấy?”
Bởi vì giờ phút này Ngọc Ngân và Vệ Giới vẫn đeo mặt nạ nên bọn họ không thể phân biệt cuối cùng hai người là ai.
Lời của nhị trưởng lão như một tiếng sét đột ngột giáng xuống, chấn đám trưởng lão hoàn hồn trong nháy mắt.
“Nhìn dáng vẻ là tới vì thần nữ và thần tư, chẳng lẽ bọn họ quen nhau?”
Suy đoán cả gan này nhanh chóng được xác nhận bởi những cú đánh càng lúc càng điên cuồng của Vệ Giới.
Đám trưởng lão vốn còn hơi khó hiểu về thân phận của thần nữ và thần tư, vào lúc này lại có một suy đoán to gan.
“Có phải hai vị cô nương Công Tử Diễn và Linh Diên được hai vị thiếu gia mời đến tộc của chúng ta lúc trước vẫn chưa đi hay không?”
Lời của nhị trưởng lão khiến người khác đầu tiên sững sờ, sau đó nhao nhao trợn mắt, trong mắt toàn là kinh ngạc.
“Không, không thể nào! Nhị trưởng lão, ý ngài là thần nữ và thần tư chính là hai người bọn họ sao? Chuyện này, có phải quá hoang đường rồi không?”
Nhị trưởng lão nghe vậy không khỏi cười châm biếm: “Hoang đường? Sao lại hoang đường? Hoang đường chỗ nào? Chẳng lẽ năm đó thần nữ đời thứ mười bảy chưa từng tới đại lục Tứ Phương? Sao? Mới đó mà các ngươi đã quên mất chuyện năm ấy rồi à? Chẳng lẽ các ngươi chưa từng nghĩ vì sao đang yên đang lành thần nữ lại chạy tới đại lục Tứ Phương? Lúc ra đi bụng không có động tĩnh, lúc trở lại ôm về một đôi song sinh. Các ngươi không thấy lạ sao?”
Một khi hạt giống hoài nghi đã được chôn xuống, như vậy dưới sự thúc giục của đủ loại nghi ngờ, nó sẽ càng ngày càng lớn, cho đến khi biến thành đại thụ che trời.
“Nhưng ta không hiểu, đang yên đang lành sao phải tráo con của mình?”
Ban đầu bọn họ còn hoài nghi về thân phận của hai người Linh Diên, nhưng lúc Mặc Ngân không chút do dự đưa nàng vào trong cội nguồn linh khí, không ai trong bọn họ dám nghi ngờ thân phận của thần nữ nữa.
Mấy năm này vì cội nguồn linh khí này, Mặc tộc gần như đã tiêu tốn tài nguyên và sức mạnh mà người thường không thể nào tưởng tượng nổi, nhưng hiệu quả nhận được lại cực kỳ nhỏ bé. Đặc biệt khiến bọn họ lo lắng là thiên phú của thần nữ và thân tư đời này lại không ưu tú như những đời trước.
Thần nữ thì cũng thôi đi, từ nhỏ đã bị yêu cầu nghiêm khắc, là một cô gái ngoan ngoãn kỷ luật nghiêm khắc, bất kể thành tựu hôm nay của nàng thế nào, chỉ riêng sự khắc khổ và cố gắng của nàng, từ trên xuống dưới Mặc gia đều thấy cả. Chí có thành quả của thần tư là hơi trống đánh xuôi kèn thổi ngược, so với thần nữ thì không chỉ thiên phú kém hơn, ngay cả tố chất tối thiểu cũng thua kém.
Năm đó lúc Mặc Ngân không chút do dự trục xuất nàng ta khỏi gia tộc, nàng ta cũng đã trở thành vết nhơ của thần nữ và thần tư đời này.
Lúc đó đám trưởng lão bọn họ cực kỳ phản đối Mặc Ngân đuổi Mặc Hương Quân ra khỏi gia môn, sợ tương lai vì không có thần tư mà không tiện ăn nói với hoàng tộc, nhưng lúc ấy Mặc Ngân nghĩ thế nào?
Hắn gần như chịu áp lực của cả đám trưởng lão, không chút do dự đá nàng ta ra ngoài. Ban đầu bọn họ cực kỳ khó hiểu, tại sao Mặc Ngân – người trước sau như một luôn lấy gia tộc làm trách nhiệm, vào thời khắc đó lại tùy hứng như vậy, không chừa đường lui cho mình như vậy.
Bây giờ nghĩ lại mới phát hiện người ngu xuẩn nhất chính là bọn họ. Không ngờ từ mười sáu năm trước đã có người sắp đặt tất cả mọi chuyện hôm nay rồi.
Nhắc tới thần nữ và thần tư tân nhiệm, trong lòng mỗi trưởng lão đều phức tạp khó chịu. Bởi vì cảm giác không được tín nhiệm, thậm chí bị ném ra ngoài này thật sự quá khó chịu. Mực dù kết quả sau cùng đều là vì lợi ích của gia tộc, nhưng chư vị trưởng lão vẫn bất mãn ra ngoài mặt.
Giờ khắc này bọn họ đứng trong cấm chế, trái nhìn bọn Vệ Giới và Ngọc Ngân không ngừng thử đủ cách phá bỏ cấm chế, phải nhìn Linh Vụ thảo hút máu của thần nữ từng chút từng chút, trong âm thầm lần đầu tiên sinh ra một suy nghĩ ích kỷ.
Nếu Mặc Ngân đã tự tin như vậy, không để bọn họ vào mắt như vậy, có phải có nghĩa hắn có đủ tự tin để đối phó với đủ loạn hỗn loạn hôm nay không?
Nghĩ tới đây, sau khi bọn họ âm thầm trao đổi một ánh mắt, tư thế chuẩn bị đánh nhau bất kỳ lúc nào dần dần bình thường trở lại.
Những chuyện này, Mặc Ngân và Mặc Uyên tập trung chú ý tới biến hóa của Linh Diên không hề chú ý tới, điều này cũng đã định trước hôm nay sẽ có một cuộc tẩy lễ đẫm máu.
“Ca, sao lâu vậy rồi Linh Vụ thảo này vẫn chưa đổi màu, không phải bảo sau khi chúng hút máu thần nữ sẽ có thay đổi ư? Sao lâu vậy rồi vẫn không có thay đổi? Không phải là xảy ra vấn đề gì rồi chứ?”
Nhìn Linh Diên chịu khổ chịu sở ở khoảng cách gần như vậy, bọn họ lại không thể làm gì, thậm chí còn phải đích thân nhìn muội muội mình bị giày vò như vậy, chuyện này quá tàn nhẫn với Công Tử Diễn.
Nhưng nàng ấy không có cách, nàng ấy không có biện pháp thay đổi số phận của bọn họ. Đặc biệt nếu hôm nay bọn họ không làm như vậy, tương lai chờ đợi bọn họ rất có thể là toàn bộ đế quốc vì không đủ linh khí mà trả một cái giá đắt là biến mất.
Tuy rằng chuyện này không liên quan gì tới bọn họ, nhưng ai kêu bọn họ có thân thế ly kỳ như vậy chứ?
Sự tồn tại của Mặc gia vốn là vì sự phồn vinh và hưng thịnh của đế quốc, cứ mỗi mười sáu năm lại có một vị thần nữ trả giá đắt. Mẹ bọn họ như vậy, trách nhiệm giao cho bọn họ cũng như vậy. Nếu không đã không cần phải đưa bọn họ tới đại lục Tứ Phương phiền phức như thế. Nếu bọn họ phụ sự kỳ vọng nàng, chẳng phải là có lỗi với nhẫn nhục của nàng mấy năm nay ư?
Một khi đế quốc diệt vong, bọn họ có tư cách gì đi cứu mẹ của mình chứ?
Vừa nghĩ tới những chuyện liên tục phía sau, Công Tử Diễn cảm thấy vai mình như nặng ngàn cân, đè nàng ấy không thở nổi.
Lại nhìn Linh Diên im hơi lặng tiếng nằm trong Linh Vụ thảo, không thể nhìn thấy gì, nước mắt đau đớn của Công Tử Diễn không ngừng rơi xuống.
“Diên Nhi, nhất định muội phải chịu đựng, Diên Nhi, nhất định muội phải chịu đựng!”
Nhưng đúng lúc này, tiếng “răng rắc” đột ngột vang lên khiến Mặc Ngân và Mặc Uyên đứng bên cạnh đồng thời thay đổi sắc mặt. Đến khi bọn họ quay đầu lại, tập trung cảm nhận, nháy mắt sắc mặt thay đổi lớn.
Công Tử Diễn tất nhiên cảm nhận được sự kỳ lạ của bọn họ liền vội vàng hỏi: “Sao thế?”
Ánh mắt Mặc Ngân lạnh băng, âm trầm nhìn Vệ Giới và Ngọc Ngân vẫn liên tục đánh vào cấm chế, cắn răng cả giận nói: “Hai tên điên này, vậy mà muốn phá hỏng cấm chế. Một khi để bọn họ thành công, chỉ sợ Diên Nhi sẽ bị ảnh hưởng.”
Công Tử Diễn biến sắc, lúc này mới bất ngờ ngoái đầu nhìn lại, đối mắt với Ngọc Ngân đang mặt mày đầy lo lắng nhìn nàng ấy bên ngoài cấm chế.
“Phải làm sao mới ổn đây, nhất định bọn họ cũng lo lắng muốn chết rồi. Ca, nếu không, ta đi nói một chút nhé?”
Mặc Ngân không chút nghĩ ngợi bác bỏ, “Không được, muội phải ở đây, không chớp mắt nhìn chằm chằm Diên Nhi. Một khi muội ấy có bất kỳ bất trắc gì, muội không chỉ phải cứu muội ấy ra mà còn phải thay muội ấy bổ sung máu cho Linh Vụ thảo.”
Linh Vụ thảo, ý nghĩa như thế, chính là cội nguồn linh khí của toàn bộ đế quốc. Đừng xem thường bụi cỏ này, nhìn như tầm thường, nhưng dưới tác dụng đặc biệt, lợi dụng sức mạnh khổng lồ ẩn chứa trong tượng đá phát linh khí ra ngoài từng chút một.
Mỗi lần hút linh huyết, nếu Linh Vụ thảo hút không đủ tuyệt đối sẽ không dừng lại. Vào lúc đó, lựa chọn hàng đầu của nó chính là máu thần nữ, nếu máu thần nữ không đủ mới đổi sang thần tư, cho đến khi nó uống no mới biến thành màu xanh luc. Đến lúc đó, cội nguồn linh khí của đế quốc mới có thể giữ được.
Về phần số linh khí đó có thể duy trì bao lâu cũng phải xem yếu tố trong máu của thần nữ mà xác định.
Có khi là ba năm rưỡi, có khi là mười năm, có khi có thể từ mười lăm đến hai mươi năm. Tương truyền máu của Mặc vương phi, cũng chính là Mặc Mễ thị người sáng lập ra đế quốc đã duy trì ba trăm năm.
Từ đó có thể thấy được theo thời gian trôi qua, tài nguyên linh khí mà Mặc tộc có thể mang đến cho đế quốc càng ngày càng ít.
Nhưng thần nữ lần này lại không giống với những thần nữ khác, bởi vì nàng đặc biệt, giống như Mặc Mễ thị năm đó, có không gian tùy thân nghịch thiên. Đã có không gian tùy thân, tố chất tổng thể của người này sẽ có thay đổi, chỉ số linh tức trong máu lại càng đạt tới mức khôn lường.
Nếu lần này Linh Diên tế tự thành công, vậy chờ đợi Long đế quốc có lẽ là thần nữ hiếm có chân chính.
Không thể không nói, lúc biết trong người Linh Diên có không gian tùy thân, trong lòng Mặc Ngân kích động cỡ nào. Hắn cho rằng cứu tinh của Mặc tộc bọn họ đã xuất hiện, cả đế quốc cũng vì sự xuất hiện của nàng mà được cứu. Nhưng bây giờ, chứng kiến muội muội mình im hơi lặng tiếng nằm đó, không biết sống chết lúc nào, trong lòng của hắn lại tự trách và áy náy.
DOCTRUYENMOBI.NET
Thế Giới Truyện Tranh, Truyện Tình Cảm Số 1 Việt Nam, là trang đọc truyện chữ online với nhiều thể loại truyện đam mỹ, truyện ngôn tình, truyện sắc chọn lọc dành cho độc giả yêu thích. Đến là Đọc - Đọc là Mê