Sáng sớm hôm sau, Lạc Tịnh Hi cố tình dậy sớm hơn thường ngày để nấu đồ ăn sáng, cốt yếu chỉ là muốn về chuyện tối ngày hôm qua cho Thẩm Hạo Nhiên biết rõ mà thôi. Nhưng với tay nghề ở mức trung bình như thế này, thì cô có thể làm được gì chứ? Thường ngày chỉ có món mì tôm hảo hạng, hôm nay muốn đặc biệt hơn làm món bò xào, vậy mà cũng làm không xong được nữa chứ.
Những miếng bò ở trên chảo nóng vẫn nằm im, còn Tịnh Hi thì không dám lại gần! Chỉ cần nghe thấy tiếng dầu bắn ra một cái là hồn vía muốn lạc bay. Cuối cùng vẫn là do tiếng ồn quá lớn là đã làm cho Thẩm Hạo Nhiên tỉnh dậy. May là hôm kia vừa vặn đã dọn lại căn phòng chứa đồ cũ cho anh ta ngủ đỡ, chứ không nếu ngủ ở phòng khách thì đã sớm thấy được dáng vẻ này của cô rồi...
Thẩm Hạo Nhiên bị đánh thức bởi tiếng động ồn ào bên ngoài, liền đi ra xem trong tình trạng vẫn là đầu bù tóc rối, tuy vậy nhìn vẫn rất có sức hút. Nhìn khung cảnh xung quanh thôi cũng đủ biết, đã có chuyện gì xảy ra vào sáng sớm tinh mơ này rồi. Anh im lặng không nói gì, bước đến chỗ của cô đứng, tự động giành lấy tạp dề rồi xoay người đi vào bếp. Ôi cuộc đời, sao tôi lại không biết cái gì về nấu nướng hết vậy. Cuối cùng người xung phong nấu ăn lại là người được người ta nấu cho!
Lạc Tịnh Hi thấy vậy cũng chẳng nói chẳng rằng tiếng nào, nhẹ nhàng tiến ra ngoài phòng khách ngồi đợi ngoan ngoãn như chú cún con. Không gian vẫn chìm trong im lặng như vậy cho đến hơn năm phút sau mới nghe tiếng Hạo Nhiên gọi tên của cô: " Lạc Tịnh Hi, lấy dĩa đem ra đây để đi.. "
- À rõ rồi. _ Làm người ta giật cả mình, cứ tưởng là có chuyện gì cơ chứ? Nhưng cô cũng cứ ngoan ngoãn mà làm theo lời anh. Rất nhanh chỉ trong chốc lát sau, hai dĩa bò xào trứng thơm ngon đã được mang ra. Thẩm Hạo Nhiên đặt đồ ăn ở trên bàn, sau đó lại đi vào bên trong dọn dẹp hết cái đống kia, vệ sinh cá nhân sạch sẽ rồi mới đi ra ăn. Cả hai ngồi đối diện nhau, không ai nói điều gì.
Đúng là người tự lập từ sớm có khác, nấu đồ ăn cũng ngon như vậy, chẳng như cô gì cả. Lạc Tịnh Hi đột nhiên nhớ ra chuyện chính, mở miệng nói: " Người hôm qua.. là một người anh thanh mai trúc mã đã lâu không gặp của em. Tên là Trương Gia Hạo, anh ấy vừa mới từ nước ngoài về tới! "
- Trương Gia Hạo, trước đây chưa từng nghe em nhắc qua. _ Hạo Nhiên âm thầm nhớ rõ tên này, sau đó giả vờ như không quan tâm mà vẫn tiếp tục ăn. Lại còn là thanh mai trúc mã nữa chứ, tại sao lúc trước khi còn quen nhau anh lại chưa từng nghe qua cái tên này, đúng là nên dè chừng?
- Gia Hạo lúc trước ở bên nước ngoài, cũng chẳng có gì đáng nói cả. Chỉ là anh ấy rất tốt với em ở quá khứ, cả hai nhà ở sát bên nhau. _ Tịnh Hi xoay xoay cái nĩa trên tay, hồi tưởng lại về quá khứ.
- Cái đó là quá khứ, ở hiện tại, anh mới là người đối với em tốt nhất. _ Nhìn thấy cô ngẩn ngơ thế này, đồ ăn vẫn còn hơi vương trên miệng, anh không nhịn được mà vươn tay ra lau đi. Nghe như vậy, Lạc Tịnh Hi không khỏi bật cười lớn: " Khiếp thật Thẩm Hạo Nhiên.. anh tốt đến mức là cắm cho em cả một cái sừng dài trên đầu à? Mau mau xin lỗi ba mẹ đi chứ, em không nuôi nỗi anh. "
Cái này có được coi như là đuổi khéo không, nghĩ đến đây thôi cũng đã khiến cho Hạo Nhiên mặt đen như đít nồi, nhìn thấy Lạc Tịnh Hi vô tư kể về người đàn ông khác như vậy, nửa năm trôi qua, có phải cô thật sự đã không còn chút tình cảm nào với anh không? Thẩm Hạo Nhiên chỉ đành có cách nói sang chuyện khác, ăn bám cô lâu một chút cũng không sao đâu: " Mấy năm trước em ở gần trường thuê nhà để tiện cho việc học tập, may mắn lại được bác chủ nhà chăm chút cho các bữa ăn. Bây giờ ra trường đi làm lại làm bạn với mì tôm, em thật sự không định học nấu ăn sao? "
Biết làm sao được chứ, Lạc Tịnh Hi thật sự không biết nấu ăn. Hằng tháng gia đình ở dưới quê là đều đặn gửi đồ ăn lên, lúc trước đi học thì được bác chủ nhà chăm chút cho, cô cũng tự lập sớm, nhưng lại không biết nấu ăn, hoàn toàn trái ngược với anh.
- ---------
[ Tác giả: @seunghyunttop ]
DOCTRUYENMOBI.NET
Thế Giới Truyện Tranh, Truyện Tình Cảm Số 1 Việt Nam, là trang đọc truyện chữ online với nhiều thể loại truyện đam mỹ, truyện ngôn tình, truyện sắc chọn lọc dành cho độc giả yêu thích. Đến là Đọc - Đọc là Mê