Trong biệt thự rộng lớn không bóng người, Cao Trữ Tịch thu hết can đảm bấm số điện thoại thuộc lòng trong đầu.
Sau hồi chuông thứ hai là chất giọng nam trầm khàn lạnh nhạt. “Chuyện gì?”
“Anh sắp về chưa?” Cao Trữ Tịch nhẹ nhàng hỏi chồng cô, Mục Anh Húc.
“Cao Trữ Tịch, từ bao giờ tôi phải báo cáo giờ giấc đi về với cô?” Tiếng hừ mũi khó chịu qua điện thoại cũng đủ khiến cơ thể Cao Trữ Tịch run rẩy sợ hãi.
“Húc, anh hiểu em không có ý đó mà” Tim nhói đau, Cao Trữ Húc cố gắng để giọng bớt run. “Em đợi anh về ăn cơm. Có chuyện em muốn nói.”
Cao Trữ Tịch nghe thấy tiếng phụ nữ bên kia điện thoại, bàn tay vô thức bầu lên đùi, đau nhói. Dù có chết, cô cũng nhận ra giọng Cao Trữ Mộc, chị gái cô.
“Cao Trữ Tịch! Tôi muốn ly hôn”
“Không!!!” Lời phản đối như luôn đặt sẵn đầu lưỡi, Cao Trữ Tịch lần đầu dâm lớn tiếng với Mục Anh Húc. “Vì Cao Trữ Mộc? Anh muốn ly hôn vì chị ta? Trữ Mộc đã kết hôn với người khác, tại sao anh không thể quên? Em mới là vợi anh.”
“Câm miệng!!!” Mục Anh Húc quát, tàn nhẫn tổn thương cô. “Cô chỉ là một kẻ kết hôn thay thế. Trữ Mộc đã trở lại. Loại người bẩn thỉu như cô mà cũng dám so sánh với em ấy?”
Cao Trữ Tịch không ngăn nổi nước mắt, giọng ướt sũng. “Em không muốn ly hôn. Húc, anh đừng bỏ em… em đã làm gì sai, em sẽ sửa. Xin anh.”
“Cô không có quyền phản đối. Cô có một đêm chuẩn bị, tôi sẽ an bài người đón cô đến sở công chứng vào tám giờ sáng mai”
Điện thoại tắt. Mục Anh Húc vẫn luôn chỉ biết ra lệnh mà không bận tâm suy nghĩ của cô.
Lời nói ‘Em đã có thai không có cơ hội nói ra, Cao Trữ Tịch khóc nấc nhìn thức ăn nguội ngắt trên bàn. Ba tiếng đồng hồ chuẩn bị những món yêu thích của Mục Anh Húc đều không được người đàn ông tàn nhẫn đó để vào mắt.
Hai tháng trước vì say rượu loạn trí, Mục Anh Húc nhầm cô thành chị gái Cao Trữ Mộc, dù cô khóc lóc van xin nhưng vẫn bị cường ngạnh thừa nhận sự xâm phạm.
Sáng hôm sau Cao Trữ Tịch tỉnh dậy với cơ thể đầy dấu vết hoan ái, Mục Anh Húc đã tàn nhẫn tát cô. “Cô thật ghê tởm. Biết rõ tôi yêu Trữ Mộc mà vẫn cố gài bẫy để bò lên giường tôi. Cô thiếu hơi đàn ông lắm đúng không? Được, tôi thỏa mãn cô.”
Mục Anh Húc hiểu lầm phát sinh quan hệ đêm qua là do cô sắp đặt. Anh dùng cà vạt trói tay cô, như kẻ mất trí bạo ngược cơ thể cô. Cao Trữ Tịch mang theo oan ức ngất đi trong đau đớn. Thời gian tỉnh lại đã là ngày hôm sau, cô sốt cao được bác sĩ tư nhân chăm sóc, Mục Anh Húc không hề xuất hiện.
Hai người phát sinh quan hệ, anh ta lấy đi lần đầu của cô cũng như tạo ra một sinh mạng mới trong cuộc hôn nhân không hạnh phúc.
“Bé con, mẹ cứ nghĩ chỉ cần thông báo tin vui này, bố con sẽ dành một góc trong tim cho mẹ con mình” Từng giọt nước mắt rơi trong im lặng, Cao Trữ Tịch ảm đảm thì thầm. “Mẹ tự đề cao bản thân quá rồi”
Mục Anh Húc kết hôn với cô là chuyện bất đắc dĩ, tình yêu của cô chưa từng chen chân được vào trái tim sắt đá lạnh lùng đó. Ngày cô biết bản thân mang thai cũng là thời điểm anh đặt dấu chấm hết cho hôn nhân sai lầm này.
Cả đêm không ngủ, Cao Trữ Tịch như người mất hồn ngồi trên ghế, nước mắt cạn khô từ lúc nào. Một đêm để quên đi một người đàn ông là điều không thể, nhưng đủ đưa ra quyết định dứt khoát.
“Mẹ thật ích kỷ và không công bằng với con. Nhưng cuộc hôn nhân này nên dừng lại, anh ta cũng không cần biết đến sự tồn tại của con”.
Cao Trữ Tịch đứng dậy, hơi lảo đảo vì bất động trong thời gian dài. Cô đơn giản vệ sinh cá nhân, thay chiếc váy duy nhất Mục Anh Húc mua cho cô. Váy màu xanh ngọc với lớp bèo xéo nơi cổ, chất vải mềm mại trượt qua bàn tay như dòng nước, Cao Trữ Tịch rất yêu thích và chỉ dám mặc trong những dịp đặc biệt.
Ký giấy ly hôn cũng là dịp đặc biệt.
Chuông cửa vang lên cắt ngang suy nghĩ, Cao Trữ Tịch mở cửa. Trần Hiên, cấp dưới của Mục Anh Húc lịch sự chào cô.
“Cô Cao, chúng ta cần đi ngay. Ngài Mục đã đợi sẵn tại sở pháp lý”
Cao Trữ Tịch chưa bao giờ được gọi một tiếng ‘Mục phu nhân, hay cô Mục, ngay đến cấp dưới của chồng cô cũng cảm thấy cô không xứng đáng làm vợ Mục Anh Húc.
“Tôi có cần mang theo giấy tờ gì không?” Cao Trữ Tịch hói.
Mọi thủ tục đều được chuẩn bị sẵn, chỉ cần cô Cao đến ký tên” Trần Hiên trả lời với thái độ xa cách và lạnh đạm. Câu trả lời như vạn mũi tên găm vào tim cô. Không biết Mục Anh Húc đã chuẩn bị đơn ly hôn này từ bao giờ? Một tuần? Một tháng? Hay ngay sau đêm xảy ra quan hệ sai lầm kia?
Bên ngoài trời mưa nhỏ, không khí ảm đạm như chính tâm trạng Cao Trữ Tịch. Tắc đường nên mất khá nhiều thời gian mới đến nơi, thời điểm cô đến sở pháp lý cơn mưa đã ngừng.
Từ xa, cô nhìn thấy Mục Anh Húc đứng trên bậc thềm. Dáng cao, cơ thể cân đối như các nam người mẫu, khuôn mặt vuông dài, mày kiếm mắt ưng, sống mũi cao, đôi môi dầy ngậm điếu thuốc hờ hững nhìn về phía Cao Trữ Tịch. Cặp mắc ung tỏa ra sự tàn ác từ trong xương tủy, khí chất lạnh lùng vô tình gây áp lực đè ép người xung quanh.
“Cô bò đến đây hả? Biết một giờ của tôi là bao nhiêu tiền không hả?” Cau mày khó chịu, Mục Anh Húc ghét bỏ nhìn cô.
“Em xin lỗi.” Cao Trữ Tịch cúi đầu nhu thuận. Tâm lý xác định sẽ rời xa người đàn ông lạnh lùng này, nhưng tính cách yếu đuối luôn khiến cô không biết cách mở miệng giải thích.
Nhìn mái tóc dài rũ xuống, Mục Anh Húc càng bực bội hơn. Anh rất chán ghét bộ dáng giả thanh cao này. “Cô muốn kéo dài thời gian để tôi không ly hôn? Đừng ảo tưởng. Không ký cũng phải ký”
Cao Trữ Tịch ngẩng đầu nhìn anh, cắn môi ngăn tiếng nấc, mắt rưng rưng buồn bã. “Anh yên tâm. Em đã đến đây là sẽ không thay đổi.”
“Nhớ những gì cô nói” Mục Anh Húc hừ lạnh quay đi, bước nhanh vào trong. Không nghe thấy tiếng chân đuổi theo liền quay lại gầm lên. “Còn không đi? Hay phải đợi tôi bế cô vào tận nơi?”.
Cao Trữ Tịch che miệng lắc đầu, cô không muốn anh nghe thấy tiếng nức nở tổn thương. Vừa đi vừa tủi thân lau nước mắt, Cao Trữ Tịch đuổi không kịp bước chân Mục Anh Húc.
Vài lần Mục Anh Húc dừng chân hối thúc cô, thái độ gấp gáp nhanh chóng có được giấy chứng nhận ly hôn. Càng chứng kiến thái độ quyết tuyệt của Mục Anh Húc, Cao Trữ Tịch càng chết tâm.
Mu bàn tay chùi mạnh đôi mắt sưng đỏ, Cao Trữ tịch chạy vội theo không chú ý nên đâm thẳng vào người đi trước.
Theo quán tính cô ngã bật ra sau, bàn tay to lớn vòng qua eo, kéo cô lại. Mùi thuốc lá nam tính đặc trưng quyện lấy nước hoa sang trọng đắt tiền khiến đầu óc Cao Trữ Tịch mê muội. Qua hôm nay, cô sẽ không còn được ngửi mùi hương quen thuộc này nữa.
“Cô khóc cái gì?” Nhìn Cao Trữ Tịch ôm mũi, nước mắt tràn khỏi mi, Mục Anh Húc thấy lồng ngực bức bối nóng hổi.
Phân vẫn có nên nói lý do thật sự là mũi cô và vào ngực anh đau quá không, cuối cùng Cao Trữ Tịch chỉ nhẹ lắc đầu không nói.
Thái độ thiểu hợp tác của cô khiến Mục Anh Húc hiểu lầm, liếc mắt nhìn cô không kiên nhẫn. “Bớt giả vờ khóc lóc! Nước mắt của cô không có giá trị với tôi. Chỉ cần cô ký thỏa thuận ly hôn, tôi sẽ cho cô năm mươi triệu phí ly hôn”
Cao Trữ Tịch khựng người, buông thõng tay lộ ra chiếc mũi đỏ bừng. Bộ dạng có lúc này thật giống một kẻ ăn vạ đáng ghét: tóc lòa xòa sau vai, mắt sưng, mũi đỏ, môi trắng bệch, mặt tái xanh.
“Cô đừng giả bộ đáng thương. Giá trị con người cô không đến năm mươi triệu”
“Phí ly hôn? Hóa ra chỉ cần ly hôn với anh là sẽ có tiền?” Cao Trữ Tịch cười nhưng nước mắt rơi không ngừng. “Đền bù tuổi thanh xuân với giá năm mươi triệu. Công nhận là quá nhiều”.
Đầu ngón tay rục rịch giơ lên rồi hạ xuống, Mục Anh Húc giật mình trước khao khát lau đi nước mắt trên mặt cô. Sắc mặt đen kịt, anh nhận ra Cao Trữ Tịch quá giỏi lừa gạt, có thể khơi gợi ham muốn bảo vệ của đàn ông.
“Đúng là hồ ly tinh. Đóng giả làm chị gái để bò lên giường tôi. Bây giờ dùng nước mắt để lôi kéo sự thương tiếc? Cô thật giỏi mồi chài đàn ông. Cô khiến tôi phát bệnh” Mục Anh Húc khinh thường nhìn cô, giọng nói buốt giá. “Tôi vĩnh viễn không yêu cô”.
Cao Trữ Tịch lặng lẽ nhìn anh không nói, trái tim cô như chết rồi.
“Ký xong giấy ly hôn, cô dọn đồ cút khỏi nhà tôi” Mục Anh Húc dồn cô vào đường cùng.
Mục Anh Húc không phí thời gian với cô, anh đi nhanh vào cánh cửa cuối hành lang.
Vô cớ bị sỉ nhục chửi mắng, Cao Trữ Tịch ngơ ngác đi theo, nước mắt vì sợ hãi mà trôi ngược vào trong.
Thủ tục ly hôn nhanh chóng được hoàn tất. Nhân viên hướng hỗn hai người nơi ký tên.
Mục Anh Húc lưu loát ký xuống dòng chữ mạnh mẽ kiêu ngạo. Anh đẩy tờ giấy đến trước mặt Cao Trữ Tịch. “Ký đi. Chấm dứt cuộc hôn nhân này”
Cao Trữ Tịch nhận bút, ngón tay cô vô tình chạm phải tay anh. Thân nhiệt Mục Anh Húc luôn thấp hơn người thường, ngay đến ngón tay cũng lạnh lẽo như chính trái tim trong lồng ngực.
Dưới ánh đèn, Cao Trữ Tịch ngẩng cao đầu, mái tóc suôn dài chảy nghiêng về một bên. Cô nhìn thẳng vào mắt Mục Anh Húc, nhoẻn cười dịu dàng rồi cúi xuống đặt bút.
“Khoan đã!” Mục Anh Húc gấp gáp nói, giữ chặt bàn tay cầm bút của Cao Trữ Tịch.
DOCTRUYENMOBI.NET
Thế Giới Truyện Tranh, Truyện Tình Cảm Số 1 Việt Nam, là trang đọc truyện chữ online với nhiều thể loại truyện đam mỹ, truyện ngôn tình, truyện sắc chọn lọc dành cho độc giả yêu thích. Đến là Đọc - Đọc là Mê