Diêu Đóa vừa nói xong, Tiểu Đao chợt nghe trong viện truyền đến thanh âm của Hiểu Nguyệt – “Người nào!”
Sau đó chính là tiếng binh khí va chạm —— bắt đầu đến rồi.
Tiểu Đao vội chạy ra mở cửa, chỉ thấy trong viện Hiểu Nguyệt cùng hai hắc y nhân đang đánh nhau. Tiểu Đao muốn đi hỗ trợ, Tiết Bắc Phàm nhẹ nhàng cản lại, ý bảo nàng chiếu cố Diêu Đóa.
Hắn muốn giúp đỡ, lúc này, ba người của Bắc Hải phái tựa hồ cũng bị thanh âm đánh nhau hấp dẫn lại đây, chạy ra cửa viện, cùng Tiết Bắc Phàm bên này đối mặt.
Tiểu Đao chỉ thấy Tiết Bắc Phàm nguyên bản muốn ra tay thoáng do dự một chút, trong lòng khẽ động. . . . . . kỳ quái!
“Hiểu Nguyệt.”
Đúng lúc này, chợt nghe có người gọi Hiểu Nguyệt một tiếng. Hiểu Nguyệt hướng bên cạnh chợt lóe, xuất ra một kẽ hở, Trọng Hoa từ tường viện nhảy xuống, đối phó với hai hắc y nhân kia. Hình như vứt lại cho Tiết Bắc Phàm một ánh mắt, Tiết Bắc Phàm mới yên tâm ở một bên chờ.
Tiểu Đao chậc chậc hai tiếng, có chút tán thưởng hỏi Tiết Bắc Phàm – “Trọng Hoa công phu tốt như vậy sao? Ta còn định rảnh rỗi sẽ thử hắn.”
Tiết Bắc Phàm vẻ mặt khâm phục nhìn Tiểu Đao.
Hiểu Nguyệt cũng tới bên cạnh Tiểu Đao – “Trọng Hoa là chủ nhân của Trọng phủ, công phu không thua kém Thiếu chủ chút nào.”
Tiểu Đao trong lòng lại thịch một tiếng —— Ái chà? Thẩm Tinh Hải công phu cùng Trọng Hoa không khác nhau lắm? Trong đầu lập tức hiện ra cảnh hai người vì tranh Hiểu Nguyệt mà liều mạng đánh nhau đến đổ máu.
Tiết Bắc Phàm nhìn nàng một cái, lắc đầu, thản nhiên nói – “Không có khả năng đó.”
Tiểu Đao ngẩng mặt nhìn hắn – “Cái gì không có khả năng?”
Tiết Bắc Phàm cười nhạo một tiếng – “Muốn cướp đã sớm ra tay, Trọng Hoa là một kẻ ngu ngốc.”
(Tiểu Diệp: không nghĩ TBP vs TĐ tâm linh tương thông thật. sao mà ảnh biết chị nghĩ vậy hay nhẩy)
Nói xong, Tiết Bắc Phàm bỗng nhiên xoay người quay về phòng, Tiểu Đao còn đang rối rắm chuyện của Trọng Hoa cùng Hiểu Nguyệt, vội vàng theo vào muốn hỏi lại, liền thấy Tiết Bắc Phàm phất tay áo, cánh cửa phía sau “Rầm” một tiếng đóng lại.
Tiểu Đao buồn bực, chỉ thấy Tiết Bắc Phàm bước nhanh đến cạnh giường chỗ Diêu Đóa đang ngồi.
Cùng lúc đó, chợt nghe “loảng xoảng” một tiếng, một hắc y nhân cầm kiếm phá tan nóc nhà, đâm tới chỗ Diêu Đóa. Nhưng mà kiếm hắn chưa kịp tới trước mặt Diêu Đóa đã bị Tiết Bắc Phàm một tay bóp cổ, vung tay ném ra ngoài phòng.
Động tác cực nhanh, Diêu Đóa cùng Tiểu Đao cũng chưa kịp hiểu được tại sao lại thế này. Tiểu Đao ánh mắt lại nheo lại nhìn qua, Tiết Nhị này, thâm sâu khó lường a! Bất quá vì sao lại luôn thần thần bí bí che giấu như vậy? Đi ra ngoài đùa giỡn với ba tên yêu quái của Bắc Hải phái ngoài cửa kia không phải rất tốt sao?
Sau khi hắc y nhân kia bị Tiết Bắc Phàm ném ra khỏi phòng, Trọng Hoa cũng đem hai tên hắc y nhân kia đánh lui.
Tiết Hình cùng Phương Đồng Lý nhìn nhau liếc mắt một cái —— Trọng Hoa quả nhiên danh bất hư truyền.
Ba hắc y thích khách che mặt kia vừa thấy đánh không lại, lập tức nhảy tường đào tẩu, trước khi đi còn nói lại, cảnh cáo mọi người Diêu Đóa chính là tội phạm quan trọng nữ vương hạ lệnh xử quyết, bao che chứa chấp là tử tội, muốn mọi người tự giải quyết cho tốt.
Bọn người đó đi rồi, mọi người lập tức về phòng, đóng cửa lại, bỏ lại Tiết Hình bên ngoài có chút không hiểu.
“Tiết Bắc Phàm không phải sợ nhất phiền toái sao, vì sao lại lo nhiều chuyện bao đồng như thế?” – Tiết Hình lẩm bẩm.
“Cái tên vô dụng kia, có thể làm được chuyện gì, tám phần là lâm trận bỏ chạy.” – Phương Đồng Lý khinh thường nói một câu, lôi kéo Tần Kha đang tâm không cam tình không nguyện xuất môn đi ăn cơm.
Tiết Hình cuối cùng thoáng nhìn qua cửa sổ vừa rồi bị phá thủng. . . . . . Là ai đem thích khách kia ném ra đây? Thích khách kia xuất hiện lúc nào hắn cũng không biết. Trong phòng hẳn là chỉ có Tiết Bắc Phàm cùng nữ nhân vừa rồi mới đúng, hay là nữ hài tử kia có được võ công cao cường như vậy? Không giống!
Lúc này, trong phòng, mọi người đang nhìn Diêu Đóa.
Diêu Đóa ngồi ở trên giường, Hách Kim Phong hỏi nàng – “Cái ả nữ vương kia muốn đuổi giết ngươi?”
“Không phải.” – Diêu Đóa lắc lắc đầu – “Muốn giết ta chính là quốc sư hoặc là đại tổng quản.”
“Vì sao? Bởi vì ngươi biết chuyện bọn họ trộm cắp sao?” – Hách Kim Phong khoanh tay – “Nữ vương kia vì sao không điều tra rõ ràng, trước tiên dùng cực hình với ngươi, sau đó lại phái người đuổi giết ngươi, quả thực không nói đạo lý, thì ra là một hôn quân.”
“Ngươi mới là hôn quân!” – Diêu Đóa đột nhiên đáp trả Hách Kim Phong một câu, hình như còn rất tức giận.
Hách Kim Phong không hiểu, Tiểu Đao ánh mắt khẽ nheo lại vài phần.
Trọng Hoa nhìn Tiết Bắc Phàm.
Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng gật gật đầu, Trọng Hoa liền kéo Hiểu Nguyệt – “Hiểu Nguyệt, chúng ta phải đổi nơi ở, nàng thu thập một chút đồ vật này nọ, ta cùng Hách huynh đi chuẩn bị xe ngựa.”
“Được.” – Hiểu Nguyệt gật đầu chạy đi thu dọn, Hách Kim Phong cũng bị Trọng Hoa lôi đi, cửa phòng đóng lại, trong phòng chỉ còn lại Diêu Đóa, Tiểu Đao, cùng Tiết Bắc Phàm ngồi bên cạnh bàn không có việc gì đang uống trà.
Tiểu Đao khoanh tay ngồi bên cạnh Diêu Đóa, cái gì cũng không nói, chỉ híp mắt nhìn chằm chằm gương mặt đang bất an của nàng.
“Cô. . . . . . nhìn cái gì?” – Diêu Đóa khó hiểu, quay đầu lại nhìn Tiểu Đao.
“Ân.” – Tiểu Đao nâng cằm chép miệng, giơ lên một ngón tay.
Diêu Đóa không hiểu gì, nhìn chằm chằm ngón tay thon dài của nàng.
“Nhân sinh. . . . . .” – Tiểu Đao nói còn chưa bắt đầu nói, Tiết Bắc Phàm một miệng trà liền bị sặc, vỗ ngực ho khan, quay đầu lại bất đắc dĩ nhìn nàng, ý tứ —— cô đừng tác quái nữa, tốc chiến tốc thắng được không!
Tiểu Đao mếu máo – “Quên đi, lúc này người có thể giúp cô chỉ có chúng ta, haiz, nếu cô muốn giúp đỡ thì nói ra, bằng không chúng ta phải bỏ lại cô thôi!”
Diêu Đóa mở to hai mắt nhìn Tiểu Đao, thật lâu sau mới nói – “Các ngươi thật sự có thể giúp ta? Ta nói đi, các ngươi cũng sẽ không chịu tin.”
“Thì cứ nói ra xem.” – Tiểu Đao khoanh tay – “Từ từ, ta đoán trước đã, ừm. . . . . . cô không phải là Diêu Đóa kẻ trộm đồ vật gì đó đúng không? Cô nương của đội thị vệ hoàng gia kia, không phải tha cô đi mà cố ý thả cô ở đây.”
Vẻ mặt nàng ta hết đỗi kinh ngạc.
Tiểu Đao cảm thấy đại khái là đoán đúng rồi, quay sang Tiết Bắc Phàm nhướng nhướng mi.
Tiết Bắc Phàm cầm ly trà kính nàng, ý bảo —— chúc mừng, tiếp tục!
“Ta suy nghĩ, cảm thấy thân phận của cô khẳng định không đơn giản, nên có lẽ, cô chính là nữ vương Quỷ thành phải không? Hử?” – Tiểu Đao nói ra nghi hoặc trong lòng.
Diêu Đóa nghe Tiểu Đao nói xong, không dời mắt nhìn chằm chằm nàng, thật lâu sau, “Phốc” một tiếng nở nụ cười – “Thật là đoán mò, đương nhiên không phải rồi!”
Tiểu Đao gương mặt ửng đỏ, thật thật mất mặt nga!
Quả nhiên, chỉ thấy Tiết Bắc Phàm trái lại bưng cái chén đối nàng nhếch mày —— ai, cô cũng có lúc đoán sai sao?
Tiểu Đao nâng cằm – “Không thể nào a, cô không phải nữ vương, vì sao bọn họ muốn truy sát cô? Hơn nữa cô ngay cả cơm chiên trứng cũng không biết được?”
Diêu Đóa cười một tiếng, quay đầu nhìn Tiểu Đao, hỏi – “Bình thường, nương xinh đẹp thì sẽ sinh ra một nữ nhi xinh đẹp đúng không, nga?”
Tiểu Đao hơi sửng sốt, Tiết Bắc Phàm cũng ngẩng đầu – “Quỷ thành nữ vương tuyển phu là tập tục là nhiều thế hệ tương truyền, đều nghe người ta nói nữ vương trẻ trung xinh đẹp, mà nếu quả thật triều đại không có thay đổi, thì thật ra tuổi có lẽ không còn nhỏ.”
Tiểu Đao kinh ngạc nhìn Diêu Đóa – “Sẽ không phải chứ, cô là nữ nhi của nữ vương? Nói như vậy nữ vương đã thành thân, kia vì sao còn muốn tuyển phu?”
Diêu Đóa ôm đầu gối ngồi ở đầu giường – “Nữ vương Quỷ thành, nhiều thế hệ tương truyền đều là mỹ nhân. Cho nên các đời nữ vương chọn lựa Quỷ Vương điều kiện đầu tiên chính là phải anh tuấn, như vậy mới có thể cam đoan sinh hạ nữ vương đời tiếp theo cũng duy trì mỹ mạo. Nương ta là nữ vương xinh đẹp nhất trong các triều đại. Thời điểm nàng còn trẻ đã gặp được người thương liền sinh hạ ta, đáng tiếc ông trời muốn cùng nàng vui đùa, nghe nói phụ thân ta anh tuấn tiêu sái thiên hạ không ai sánh bằng, nhưng là hai người bọn họ giống như thiên tiên, lại sinh hạ ra ta dung mạo thật bình thường. Cha ta trời sinh tính thích tự do đây đó, sau khi ở Quỷ thành đợi nữ nhi ra đời liền rời đi du ngoạn, sau này cũng chưa trở về.”
“Nhiều năm như vậy nương cô vẫn tuyển phu. . . . . .” – Tiết Bắc Phàm hỏi – “Là vì muốn tìm phụ thân cô trở về?”
“Đúng vậy, nhiều năm như vậy, người đối phụ thân ta vẫn nhớ mãi không quên.” – Diêu Đóa tựa cằm tựa vào đầu gối nói nhỏ – “Cho nên tuyển phu nhiều như vậy vẫn không động tâm với người thứ hai, cũng vẫn không sinh được nữ nhi xinh đẹp khác. Trước đó không lâu, người nói muốn đi xa một chuyến, để ta giúp người xử lý công vụ vài ngày. Nhưng người mới vừa đi, ngôi vị hoàng đế liền bị quốc sư cùng đại tổng quản đoạt mất, thời điểm ta đào tẩu thì bị thương, cuối cùng may mắn Kiều hộ vệ bắt được một cung nữ tên là Diêu Đóa đang ăn trộm đồ vật này nọ, vì thế giúp ta đổi tên bỏ trốn.”
“Vậy tên thật của ngươi là gì?” – Tiểu Đao tò mò.
“Hứa Hữu Hữu.”
Tiểu Đao khóe miệng khẽ giật giật – “Vì sao lại gọi là Hữu Hữu như vậy nghe rất kỳ quái?”
“Bởi vì cha ta họ Hứa, năm đó nương ta hỏi ông ở đâu, ông tùy ý trả lời một câu, phía trước quẹo phải sau đó lại quẹo phải.”
“Ha!” – Tiểu Đao vui vẻ cười một tiếng – “Cha cô rất có ý tứ a.”
“Nương cô đi rồi, lúc này vừa lúc lại đang tuyển phu, bà ta không có ở đây làm sao bây giờ?” – Tiết Bắc Phàm buồn bực, cảm thấy nương người này không giống bình thường.
“Người nói để cho ta tự mình chọn một người, dù có thai sau đó bị sẩy cũng không sao.” – Hữu Hữu thanh âm nói chuyện càng lúc càng thấp – “Người nói dù sao ta cũng không phải nữ vương kế nhiệm, người cả đời cũng sẽ không để cho ta làm nữ vương.”
Tiết Bắc Phàm nhíu mày – “Đây mà là lời nương nói với nữ nhi sao?”
Hữu Hữu mếu máo, không ngờ Tiểu Đao lại “Ha” một tiếng.
Tiết Bắc Phàm nhìn nàng, ý bảo —— cô đừng vui vẻ thế chứ, người ta đã thảm như vậy rồi.
Tiểu Đao lắc lắc đầu nhìn trời – “Cô thiết nghĩ không cần người nương như vậy đúng không?”
Vừa nói ra, Tiểu Đao cảm thấy không đúng, bật người che miệng đối Tiết Bắc Phàm xua tay, thầm mắng chính mình không kịp ngăn cản nói bậy bạ gì đó.
Tiết Bắc Phàm trái lại vuốt cằm cười – “Ta cũng không có nương, cô nói tiếp xem.”
Tiểu Đao lại nhìn hắn, thấy hắn tựa hồ không có gì đặc biệt mất hứng, mới nhẹ nhàng thở ra.
Lúc này, Trọng Hoa cùng Hiểu Nguyệt, Hách Kim Phong đã trở lại, nói tùy thời có thể đi, thấy không khí quái dị, không hiểu.
Tiểu Đao đại khái đem sự tình giúp đỡ nói ra một chút, vừa hỏi Trọng Hoa – “Ngươi nói xem, nương như vậy tốt không?”
Trọng Hoa không hề nghĩ ngợi – “Tốt.”
Hiểu Nguyệt cùng Tiết Bắc Phàm cũng không hiểu nhìn Trọng Hoa. Hách Kim Phong lắc đầu liên tục – “Không đạo lý a, này không tồi?”
Tiết Bắc Phàm túm túm hắn – “Ngươi không có quyền lên tiếng a.”
“Vì sao?”
Hiểu Nguyệt ở một bên gật đầu – “Là vậy, ta cũng không có nương, nương không phải hẳn là đều rất thương yêu con sao.”
Hách Kim Phong gãi đầu.
Trọng Hoa cười khổ một tiếng, hỏi Hữu Hữu – “Cô có biết năm đó cha cô vì cái gì rời bỏ nương cô, nương cô cũng không đi tìm hắn, mà là ở lại đây khổ sở chờ đợi không?”
Hữu Hữu nghĩ nghĩ, gật đầu – “Biết, bởi vì người là nữ vương, không đi được.”
“À. . . . . .” – Tiết Bắc Phàm coi như hiểu được – “Nương cô là không muốn để cô gánh vác trọng trách nữ vương, về sau sẽ giống nàng, gặp người trong lòng cũng phải chia lìa?”
Hữu Hữu chống má, tựa hồ đang xuất thần, nàng là nữ tử cực kỳ thông minh, suy nghĩ một hồi lâu – “Nói như vậy, nương luôn đối với ta rất lạnh nhạt, có khi nào cũng không phải chê ta xấu?”
“Nương cô có từng nói cô xấu hay không?”
“Không.” – Hữu Hữu lắc đầu – “Bất quá ta cảm thấy nàng rất lạnh nhạt.”
“Chẳng phải lạnh nhạt mới có thể khiến cô đi không phiền không tiếc hay sao?” – Trọng Hoa mỉm cười – “Cô biết chữ không?”
“Biết chữ.”
“Biết công phu không?”
“Biết.”
“Từ nhỏ đến lớn nương cô từng dạy cô đạo lý không?”
“Từng dạy, rất nghiêm khắc.”
“Nương cô có từng nói xấu phụ thân cô không?”
“Không.”
Trọng Hoa nở nụ cười – “Bà ấy làm mọi chuyện đều suy nghĩ cho cô, rất thương cô.”
Hứa Hữu Hữu ngẩng đầu – “Ta đã làm mất ngôi vị nữ hoàng của người, làm sao bây giờ?”
“Cướp về không phải được rồi sao!” – Tiểu Đao thân thủ vỗ vỗ vai Hữu Hữu – “Chúng ta giúp cô.”
Hứa Hữu Hữu nhìn nhìn mọi người – “Các người. . . . . . Tin tưởng lời ta nói sao? Còn nữa, quốc sư rất lợi hại, hoàng cung thủ vệ nghiêm ngặt, đại tổng quản cũng quyền cao chức trọng. Phiền toái nhất chính là nương ta không phát hiện sơ hở, nhiều như vậy năm đều là ở sau rèm chấp chính. . . . . .”
“Vậy càng tốt.” – Tiểu Đao từ trước đến nay giỏi nhất là đem sự tình đơn giản hóa – “Bọn họ bất tri bất giác đoạt vương vị của mẹ con cô, nếu cô lại bất tri bất giác cướp về không phải xong rồi sao? Chuyện này so với bức vua thoái vị hay tạo phản càng dễ hơn.”
Hứa Hữu Hữu trái lo phải nghĩ – “Hình như là như vậy, nhưng phải làm sao bây giờ?”
Tất cả mọi người đều nhìn Tiểu Đao, cảm thấy nàng một bụng mưu ma chước quỷ, hẳn là có biện pháp.
Tiểu Đao nhảy xuống giường, khóe miệng khẽ nhếch, tự tin tràn đầy – “Còn chưa nghĩ đến!”
Mọi người nhụt chí.
“Nói chung là sẽ có biện pháp, trước tiên cô lo dưỡng thương cho tốt rồi nói sau.” – Tiểu Đao an ủi Hứa Hữu Hữu, vừa tính toán, làm cách nào để trà trộn vào trong cung được đây? Cũng có thể nhân cơ hội này tìm ra khối Long Cốt Ngũ Đồ thứ ba thử xem.
Mọi người thu thập đồ vật này nọ rồi chia làm hai đường, Tiểu Đao cùng Tiết Bắc Phàm một xe, xuất môn trước mới có thể dẫn dắt đám người đang theo dõi đi trước, sau đó đám người Hách Kim Phong sẽ lặng lẽ dẫn Hữu Hữu rời đi, thần không biết quỷ không hay, đến tối sẽ tái hợp.
Tiểu Đao cùng Tiết Bắc Phàm lên xe ngựa rời khách điếm, chắc chắn có người theo dõi, bất quá hình như đều không phải là người của Quỷ thành. Dù sao, lần này hành động thất bại trở về bẩm báo, có lẽ ít nhất sáng sớm hôm sau bọn họ mới quay lại.
“Là ba người kia của Bắc Hải phái sao?” – Tiểu Đao hỏi Tiết Bắc Phàm.
“Ừ.” – Tiết Bắc Phàm không quan tâm gật đầu – “Không cần để ý đến đám bọn họ”.
Tiểu Đao ngồi ở trong xe ngựa, ló đầu nhìn nghiêng Tiết Bắc Phàm đang đánh xe, híp mắt tựa hồ đang đánh giá.
“Như thế nào nữa, tiểu thư?” – Tiết Bắc Phàm bị Tiểu Đao làm cho cả người không được tự nhiên – “Đừng nhìn như vậy nữa, ngộ nhỡ cô thấy ưng ý ta còn phải thú cô đó.”
“Đi.” – Tiểu Đao đẩy hắn một phen, do dự một chút, hỏi – “Ngươi. . . . . . vì sao phải che che dấu dấu a?”
“Cái gì che che dấu dấu?” – Tiết Bắc Phàm không hiểu được.
“Ngươi có cố ý ở trước mặt đám đệ tử của Bắc Hải phái giả vờ sợ hãi đúng không?” – Tiểu Đao lấy đầu ngón tay chọt chọt lưng hắn – “Bọn họ nói ngươi, ngươi cũng không cãi lại.”
“Ha hả.” – Tiết Bắc Phàm không quan tâm cười cười – “Cô không phải quỷ linh tinh thông minh sao, đoán thử xem.”
“Không đoán, vừa rồi chuyện của Diêu Đóa đã đoán sai.” – Tiểu Đao bĩu môi – “Ngươi nói ta nghe một chút, vì sao phải giả vờ vô dụng? Có phải trong người ngươi có độc không có thể giải? Hay là tổ huấn. . . . . . Hoặc là phụ thân ngươi bất công?”
“Không cái nào đoán đúng hết!” – Tiết Bắc Phàm bất đắc dĩ liếc Tiểu Đao một cái.
“Thế là vì cái gì?” – Tiểu Đao tiếp tục lấy đầu ngón tay chọt hắn – “Không công bằng, ngươi đều biết chuyện của ta!”
“Ai nói ta biết chuyện của cô?” – Tiết Bắc Phàm không phục – “Cô chưa nói cho ta nhiều chuyện lắm.”
“Ví dụ?”
“Ví dụ. . . . . . Eo cô mấy tấc?”
“Ngươi đi chết đi!” – Tiểu Đao nâng tay cho hắn một quyền – “Nói chuyện đứng đắn đi!”
“Cái gì đứng đắn.” – Tiết Bắc Phàm qua loa cho xong – “Bắc Hải phái có rất nhiều chuyện, ta lười, mặc kệ ai quản.”
“Gạt người.” – Tiểu Đao không chịu buông tha.
Tiết Bắc Phàm thở dài – “Thật mà, đều là giang hồ phân tranh, rất phiền.”
Tiểu Đao thấy hắn vịt chết mạnh miệng, nghĩ nghĩ, lại gần – “Vậy ngươi nói ta nghe một chút, ta nói cho ngươi eo ta mấy tấc.”
“Mấy tấc?” – Tiết Bắc Phàm cảm thấy hứng thú lập tức nhích lại gần.
Tiểu Đao ngăn hắn – “Ngươi nói trước đi!”
“Không thế nói rõ.”
“Nói không chừng ta có thể hiểu được đó!”
“Cô vì sao lại muốn biết như vậy?” – Tiết Bắc Phàm hỏi lại Tiểu Đao, có chút thăm dò – “Coi trọng ta hả?”
Tiểu Đao nhướng nhướng mi, than thở – “. . . . . . Tò mò!”
Tiết Bắc Phàm thở dài, thấy Tiểu Đao vẫn kiên trì muốn hỏi, trên mặt tươi cười cùng bất đắc dĩ đều thu hồi lại một ít – “Nói đơn giản?”
“Ừ.”
Tiết Bắc Phàm trầm mặc một lát, mở miệng – “Ta muốn đào tẩu.”
Tiểu Đao nháy mắt mấy cái, khó hiểu – “Từ nơi này đào tẩu?”
Mi tâm của Tiết Bắc Phàm không tự giác hơi nhíu lại, trên mặt hiện lên nhàn nhạt chán ghét – “Một lần không thể nói rõ.”
Tiểu Đao không hỏi lại.
Tiết Bắc Phàm thấy nàng không nói, xoay mặt nhìn, chỉ thấy Tiểu Đao đang nâng má, tiếp tục đánh giá hắn.
“Hay là cô cũng không rõ.”
“Ai nói?”
Tiết Bắc Phàm sửng sốt, kinh ngạc nhìn Tiểu Đao – “Nói như vậy cô cũng có thể hiểu được?”
“Ừ.” – Tiểu Đao cười tủm tỉm gật đầu – “Ngươi chán ghét bản thân mình có đúng không?”
Nháy mắt trên mặt Tiết Bắc Phàm có chút xấu hổ, sau đó cười khổ – “Không biết cô đang nói cái gì.”
“Ngươi bối rối!”
“Không hiểu.”
“Mạnh miệng!”
“Ta đã nói rồi, vậy eo cô mấy tấc?” – Tiết Bắc Phàm nhớ tới chợt nhớ đến một chuyện.
“. . . . . . Ừm, một thước sáu.”
“Thiệt hay giả?” – Tiết Bắc Phàm kinh hãi, cao thấp đánh giá – “Gạt người sao?”
“Thật sự!”
“Làm sao có thể!” – Tiết Bắc Phàm lấy tay tiến lại gần – “Ta ôm một chút sẽ biết, ta thấy không phải như vậy a.”
Tiểu Đao vội trốn, vừa nhìn phía trước liền thấy – “A! Tiết Nhị, phía trước có sông!”
Tiết Bắc Phàm lúc này mới biết được, vừa rồi nhất thời thất thần, tâm cũng chưa cảnh giác nên căn bản không thấy đường đi, lúc này hai con ngựa đang kéo xe rất nhanh hướng sông chạy tới.
“Sắp chạy vào lòng sông.” – Tiểu Đao vội vàng túm dây cương.
Tiết Bắc Phàm thấy đã không còn kịp, nâng tay xuất một chưởng chặt đứt dây cương, mang theo Tiểu Đao phóng người lên.
“Rầm” một tiếng, ngựa kéo theo xe ngựa cùng nhau rơi xuống lòng sông. Xe ngựa chậm rãi chìm xuống sông, con ngựa giật đứt dây cương, hướng bờ sông chạy đi.
Tiết Bắc Phàm mang theo Tiểu Đao an an ổn ổn đáp xuống đất, Tiểu Đao hít một hơi, vừa định trách mắng hắn mấy câu, đột nhiên trên eo bị người ôm chặt một phen.
“Rõ ràng tới hai thước!” – Tiết Bắc Phàm ôm xong, nhanh chân bỏ chạy – “Nha đầu béo!”
“Ngươi nói bậy!” – Tiểu Đao tức giận đến dậm chân, nhanh chân liền đuổi theo – “Tiết Nhị, ngươi đứng lại đó cho ta, ngươi dám nói ta béo!”
“Cô đổi tên gọi là ‘tiểu dũng’* thế nào?” – Tiết Bắc Phàm vừa chạy miệng còn không thành thật – “Không đúng, ‘tiểu hang’*! Tiểu quán tử*, tiểu đàn tử*.”
*tiểu dũng: cái thùng nhỏ; tiểu hang: cái lu nhỏ; tiểu quán tử: cái hũ nhỏ; tử đàn tử: cái bình nhỏ
“Ngươi chết chắc rồi!” – Tiểu Đao tức giận đến không nhịn được, đuổi theo không tha.
. . . . . .
“Không tiền đồ chính là không tiền đồ.” – Phương Đồng Lý đang âm thầm theo dõi cười lạnh một tiếng – “Ta thấy hắn đời này sẽ không suy nghĩ được gì đứng đắn.”
Tiết Hình nhíu mày không nói, Tần Kha cũng nhíu mi lại, nàng chưa từng gặp qua Tiết Bắc Phàm có bộ dạng này, vì sao Tiết bắc Phàm đối cái gì cũng đều không quan tâm nhưng lại đối với tiểu nha đầu kia lại đặc biệt như vậy? Hoàn toàn không giống như Tiết Bắc Phàm nàng nhận thức. . . . . . Hoặc là nói, Tiết Bắc Phàm là dạng người nào, nàng chưa từng hiểu rõ.
DOCTRUYENMOBI.NET
Thế Giới Truyện Tranh, Truyện Tình Cảm Số 1 Việt Nam, là trang đọc truyện chữ online với nhiều thể loại truyện đam mỹ, truyện ngôn tình, truyện sắc chọn lọc dành cho độc giả yêu thích. Đến là Đọc - Đọc là Mê