Giới thiệu:Trên cửa phòng pháp y ở góc rẽ tầng ba bệnh viện Khang Hòa có dán một tờ lịch biểu, ghi rằng:Thứ hai, thứ tư: Cục công an thành phố;Thứ ba, thứ năm: Cục công an khu vực.Tất nhiên, đây là thứ mà người thường nhìn thấy. Thật ra ở phía dưới còn có thêm một câu…Trên đó viết: Mười lăm hằng tháng, Âm khách đến, quá giờ không đợi, tung tích tự dò.•Ngày mười lăm tháng nào đó, Ân Vô Thư đứng trên khối đá đen bên cạnh cầu, nói vọng lại Tạ Bạch từ xa: “Từ khi cậu vào ở cái chốn khỉ ho cò gáy này thì chẳng chịu cho ta vào cửa nữa vậy.”Tạ Bạch dửng dưng nắm cạnh cửa: “Nói xong chưa?”Ân Vô Thư: “Tốt xấu gì ta cũng ngậm đắng nuốt cay nuôi cậu cả trăm năm cơ mà.”Tạ Bạch trơ mặt: “Vậy thì?”Ân Vô Thư: “Sập cửa nhẹ nhẹ tí?”Tạ Bạch không nhiều lời giơ tay lên, đóng cửa đánh rầm, mạnh đến mức cây cầu đá cũng chấn động.Ân Vô Thư: “…”
Chương 2 (cuối cùng)